Nghe tôi kể về “xá”: Kỷ niệm trong tương lai

“Ký túc xá trong tôi” – một cụm từ chất chứa nhiều kỷ niệm và tình cảm, đây cũng là tên một hoạt động thường niên của Ký túc xá (KTX) 43-45 Nguyễn Chí Thanh, Trường Đại học Kinh tế TP. Hồ Chí Minh phát động. Là nơi để em được bộc bạch những nỗi lòng, điều mong ước và những hy vọng trong việc ở KTX tương lai.

Bài thi của bạn Kim Thị Ngọc Nhi – Sinh viên Khóa 47-ĐHCQ đạt Giải Nhất cuộc thi Nghe tôi kể về “xá”

Lúc ban đầu khi quyết định sẽ ở KTX thay vì thuê nhà trọ, em đã tìm hiểu thông tin của KTX trên trang fanpage của KTX. Tại đây, điều mà em nhìn thấy không chỉ là hình ảnh về cơ sở vật chất, phòng ở, phòng tự học dành cho sinh viên… mà hơn hết, điều hấp dẫn em, khiến em quyết định đăng ký ở KTX 43-45 Nguyễn Chí Thanh chính là không khí sinh hoạt nhộn nhịp vui tươi nhưng không thiếu phần ấm cúng ở đây. KTX đã cho em cảm giác của một gia đình, một cảm giác mà bất cứ một cô cậu học trò xa quê nào như em cũng thiết tha, khao khát.

Thông qua những bức ảnh, những chiếc video ngắn về cảnh sinh hoạt đời thường, cùng những hoạt động phong trào của KTX đã gợi lên trong em một niềm khát khao cháy bỏng – khát khao được hòa mình vào khung cảnh trong tranh, để bản thân lập tức trở thành một thành viên của đại gia đình 43-45 Nguyễn Chí Thanh. Thế rồi em cũng được thỏa niềm ước mong khi nhận được danh sách được xét duyệt vào KTX sau bao ngày mong đợi. Cảm xúc trong em lúc ấy rất khó có một ngôn từ nào để lột tả được, có lẽ chỉ có niềm vui sướng hân hoan khi trúng tuyển đại học mới có thể sánh với niềm vui của em lúc bấy giờ.

KTX 43-45 Nguyễn Chí Thanh Trường Đại học Kinh tế TP. Hồ Chí Minh

Nhận được kết quả như mong đợi, em lại hy vọng, chờ mong vào những ngày sinh sống tại KTX – một hoàn cảnh sinh hoạt mới hoàn toàn với em. Ở đó, em sẽ học được cách tự lập, làm quen với những người bạn mới tụ hội từ khắp mọi miền đất nước, và dù cho chúng em đến từ đâu, thì trong suốt khoảng thời gian 4 năm sắp tới, chúng em cũng sẽ là những người bạn, người thân gắn bó với nhau dưới một mái nhà chung.

Có lẽ sẽ có những bất đồng cãi vã, song, sau khi những hiểu lầm được hóa giải, chúng ta sẽ lại là bạn bè thân thiết, là anh chị em dù không cùng huyết thống nhưng lại yêu thương nhau hơn cả ruột thịt.

Em lại tưởng tượng mình được tham gia các chương trình thường niên được tổ chức tại KTX như chương trình chào đón tân sinh viên, hội xuân, hội thao, ký túc xá trong tôi, chiến dịch mùa hè xanh,…

Theo kế hoạch thường niên của KTX, đầu năm nay các anh chị khóa trên sẽ tổ chức cho chúng em một chương trình để chào đón tân sinh viên và do tình hình dịch bệnh nên năm nay đã chuyển sang hình thức online, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự hào hứng và niềm vui của em khi được tham gia chương trình. Trong quá trình tham gia có những thách thức rất vui nhộn, hài hước khiến ai nấy đều nở nụ cười thật vui vẻ.

Sau khi kết thúc chương trình, em được các anh chị bật mí là anh chị sẽ tổ chức chào đón bằng một buổi nướng thịt ngoài trời khi tình hình dịch bệnh đã ổn định và chúng ta có thể vào KTX ở, một buổi tiệc thịt nướng chỉ nghe thôi mà em đã muốn được tham gia ngay lập tức. Đây quả là một dịp tốt để chúng em có thể ăn uống thỏa thích cùng nhau, làm quen với nhau, được anh chị chia sẻ kinh nghiệm sống, nghe những câu chuyện thú vị khi sống trong môi trường tập thể, sẽ có những ồn ào, náo nhiệt, nhưng cũng thật yên ả, thanh bình, bởi lẽ “Xá” trong tim em chính là nhà.

Một hoạt động không kém phần hấp dẫn và hoành tráng là hội xuân. Chỉ nghĩ đến việc khi ấy mọi người sẽ quây quần cùng nhau gói bánh chưng, bánh tét mừng năm mới, có người khéo tay gói đẹp, có người lại gói ra những chiếc bánh “độc, lạ” có một không hai,… Họ sẽ trêu những người gói vụn tay, giả vờ ghét bỏ nhưng cuối cùng tất cả bánh đều được nấu cùng nhau, bánh nấu chín được mọi người chia sẻ với nhau, dù bánh đẹp hay bánh “độc, lạ” thì vị ngon của nó cũng được nhân đôi vì là những chiếc bánh tràn ngập mùi vị yêu thương.

Trong khoảng thời gian đợi bánh chín, chúng ta có thể chơi vài trò chơi nhỏ hay múa hát bên bếp lửa, cùng ngồi trò chuyện về những điều thú vị, những câu chuyện vui buồn hay ôn lại những kỷ niệm đã qua trong năm cũ. Bếp lửa hồng bập bùng cháy trong đêm, ngọn lửa nơi quê người sưởi ấm cõi lòng những người con xa xứ…

Ngoài hoạt động gói bánh, hội xuân còn có văn nghệ và kịch. Tập văn nghệ, tập diễn kịch rất vui. Đôi khi sẽ có tranh cãi do bất đồng ý kiến nhưng không khí náo nhiệt rất nhanh sẽ trở lại bởi những tiếng nói cười rôm rả. Sau những ngày dày công luyện tập thì giây phút được đứng trên sân khấu trình diễn, nhận những tràng pháo tay nồng nhiệt từ khán giả sẽ là những phút giây vui vẻ khó quên, tất cả những gì đã bỏ ra đều xứng đáng. Sau buổi giao lưu văn nghệ sẽ là một “chầu” liên hoan ăn uống, chia tay nhau trước khi về quê đón Tết.

Và một điều thú vị không kém là hội thao. Chúng ta sẽ cùng nhau thi đấu, ai không trực tiếp ra sân sẽ hò hét cổ vũ, những tiếng “Cố lên” và những lần gọi tên nhau là nguồn động lực vô tận dành cho những người đang trên đường đua. Trận đấu có thể thắng, có thể thua nhưng không được thua ở khí thế, các tuyển thủ sẽ vững lòng hơn khi có một hậu phương hết lòng ủng hộ họ.

Sau khi kết thúc cuộc tranh tài là giây phút ngồi lại bên nhau để bàn luận về trận đấu, giọt mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt những vận động viên trẻ hòa cùng những tiếng nói khàn khàn không có mấy phần khí lực của cổ động viên, đó có thể là một buổi ăn mừng chiến thắng hoặc cũng có thể là một niềm tiếc nuối khi đã không may mắn giành được phần thắng. Nhưng tiếng nói cười sẽ chẳng bao giờ tắt đi khi họ đã cùng nhau thi đấu và cổ vũ nhau hết mình.

Dù chỉ mới được nghe anh chị kể đến đó thôi mà lòng em háo hức đến lạ thường. Lòng càng chờ mong vào cuộc sống sinh viên sắp tới. Một hoạt động đáng mong chờ trong cuộc đời sinh viên của em có lẽ là chiến dịch “Mùa hè xanh”. Một đội thanh niên nam nữ khoác lên mình chiếc áo xanh của Đoàn Thanh niên, đầu đội mũ tai bèo xung phong tham gia các hoạt động tình nguyện để giúp người, giúp đời quả là một trải nghiệm đẹp, đáng mong chờ.

Những cô cậu thanh niên với sức trẻ cùng trái tim nhiệt huyết sẽ cùng nhau nhặt rác, dọn đường, trồng cây, viếng thăm những gia đình anh hùng liệt sĩ, thăm hỏi bà mẹ Việt Nam anh hùng, người già neo đơn… Do lần đầu tham gia, chưa có nhiều kinh nghiệm, em ắt hẳn sẽ phải lẽo đẽo theo sau các anh chị, để xem họ làm những gì rồi mình bắt chước, làm theo.

Và có lẽ, những lần sau đó, khi một lần nữa khoác lên bộ áo xanh, chiếc nón tai bèo tình nguyện, em sẽ tiếp bước các anh, các chị cùng dìu dắt những thế hệ đi sau, và đôi khi em sẽ bắt gặp hình bóng chính mình của năm nào: “vụng về, nhút nhát nhưng cũng tràn đầy khát khao, tâm huyết”. Lòng em thầm mong sao dịch bệnh sẽ sớm qua đi, để em được sớm đến với đại gia đình mình, để em sẽ sớm được làm quen với những người bạn mới, được gặp gỡ các anh chị và các thầy cô trong KTX, đặc biệt là được hòa mình vào môi trường sinh hoạt ở đây với những trải nghiệm đáng mong đợi, giúp em học hỏi thêm được nhiều kĩ năng sinh hoạt để bản thân có thể độc lập trưởng thành hơn.

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài viết chia sẻ những cảm xúc này của em, chúc mọi người thật nhiều sức khỏe. Hẹn gặp lại ở KTX Trường Đại học Kinh tế TP.HCM!

Kim Thị Ngọc Nhi – Sinh viên Khóa 47 – ĐHCQ

Nguồn: UEH

Bài viết cùng chủ đề: